A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

TÌNH YÊU CỦA BÁC DÀNH CHO KHÚC DÂN CA

                                                           TÌNH YÊU CỦA BÁC DÀNH CHO KHÚC DÂN CA

Được sinh ra tại làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, cái nôi của dân ca tha thiết và trữ tình.  Bác Lớn lên bằng dòng sữa mẹ ngọt ngào với những khúc dân ca nhẹ nhàng, sâu lắng, cho đến cuối đời trước lúc đi vào cõi vĩnh hằng, Bác càng khao khát được lắng nghe một lần nữa bài dân ca quê hương.

       Trong số vô vàn những bài học về tấm gương đạo đức của Bác, trái tim tôi lại trào lên xúc cảm, những nghẹn ngào từ tận đáy lòng .Khi từng giây từng phút quý báu cuối cùng trong 79 mùa xuân của Bác đã không còn. Ngày 2/9, một ngày không thể quên trong lòng dân tộc Việt Nam, ngày 2/9/1969, Bác Hồ, vị lãnh tụ kính yêu đã mãi mãi đi vào giấc ngủ ngàn thu. Nhưng trước lúc đi xa, Bác vẫn kịp để lại cho dân tộc Việt Nam chúng ta thêm một bài học – một di ngôn. Đó là một câu chuyện mà tôi tin chắc rằng mỗi người chúng ta ở đây khi nghe đều trào lên một xúc cảm mãnh liệt trước những giờ phút cuối cùng trong cuộc đời Bác - Đó là câu chuyện “ Tình yêu của Bác dành cho những khúc hát dân ca  được đồng chí Phạm Quỳnh Hoa nữ cán bộ công an tỉnh Bình Thuận viết lại dựa trên những mẫu chuyện kể về Bác Hồ của Vũ Kỳ      

…Vào buổi sáng ngày 2/9/1969, đây là buổi sáng cuối cùng trong cuộc đời 79 mùa xuân của Bác. Bởi sau 9 giờ sáng hôm ấy Người thực sự bước vào “ cuộc trường chinh nhẹ cánh bay”, để lại cho nhân dân Việt Nam và nhân dân thế giới một niềm đau thương, mất mát không thể nào diễn tả nổi bằng mọi ngôn từ.

Không gian của câu chuyện cũng chỉ thu nhỏ trong căn phòng A67. Căn phòng này cách ngôi nhà sàn của Bác chỉ vài chục bước chân. Trước đó, theo lời đề nghị của bác sỹ, để tiện cho việc theo dõi, chăm sóc sức khoẻ của Người, ngày 18/8/1969, các đồng chí trong Bộ Chính trị và những đồng chí trực tiếp chăm sóc Bác đã chuyển Bác xuống ở căn phòng này. Sau gần 20 ngày chống chọi với bệnh tật, Bác đã yếu lắm. Nhưng hễ tỉnh lại là ngay lập tức, Người hỏi thăm tình hình chiến đấu ở miền Nam, tình hình lũ lụt ở miền Bắc. Người còn dặn các đồng chí trong Bộ Chính trị phải làm sao tổ chức ngày lễ Quốc khánh thật long trọng để nhân dân vui, phải bắn pháo hoa cho nhân dân phấn khởi. Trong những giây phút cuối cùng, đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, đối diện với quy luật nghiệt ngã của sự tồn vong Bác vẫn luôn nghĩ cho đồng bào, cho đất nước mà “ nâng niu tất cả chỉ quên mình”.

 Nằm trên giường bệnh, sáng 2/9, lúc này Người đã rất mệt, mong muốn cuối cùng của Người là được gặp và thăm đồng bào miền Nam không thực hiện được, hơi thở của người mỗi lúc một yếu dần. Các đồng chí trong Bộ Chính trị và các bác sỹ không ai nỡ rời xa Người dù chỉ là một phút. Lần đầu tiên tỉnh lại sau cơn đau, Người nhìn xung quanh rồi hỏi: Trong các chú có ai biết hò Huế không? Mọi người lúng túng nhìn nhau, quả là một tình huống không ai chuẩn bị trước. Thường ngày, Người vẫn thường nói “ miền Nam luôn ở trong trái tim tôi”, thêm vào đó Huế vốn là mảnh đất gắn bó cùng Người suốt một thời gian dài tuổi thơ. Giờ đây, trong những phút cuối cùng, có lẽ Người mong muốn mang hình ảnh miền Nam yêu thương, hình ảnh núi Ngự, sông Hương với những kỷ niệm buồn đau theo mình vào cõi vĩnh hằng bất tử. Nỗi niềm ấy của người dường như ai cũng thấu hiểu, nhưng tìm nghệ sỹ hò Huế lúc này thật khó.

Lần thứ hai tỉnh lại, Người lại hỏi. Lúc này giọng người đã yếu hơn nhiều: Trong các chú, ai có thể hát cho Bác nghe một làn điệu ví dặm Nghệ Tĩnh được không?

 Câu ví dặm - câu hát dân ca xứ Nghệ đã bao bọc và nuôi dưỡng tâm hồn Người từ thủa lọt lòng. Ngươì lớn lên và đi ra thế giới từ chiếc nôi văn hoá quê hương mặn mòi tình nghĩa ấy. Trước giây phút sắp biệt ly Người khao khát được nghe, được sống trong hơi ấm quê hương. Nhưng rồi cũng không có tiếng trả lời.

Lần thứ ba tỉnh lại, Người ngỏ ý muốn nghe một khúc dân ca quan họ Bắc Ninh, lần này thật may mắn khi cô y tá bé nhỏ Ngô Thị Oanh tiến lại gần Bác: “Thưa Bác, cháu xin hát cho Bác nghe ạ. Rồi những ca từ tha thiết của "Người ở đừng về" được ngân lên. ……… Khoảnh khắc ấy, thời gian như lắng lại, cả căn phòng dường như rơi vào thinh không, chỉ còn những tâm hồn thổn thức và những giọt nước mắt lăn dài .“ Người ơi, người ở đừng về. Mà người ơi, người ở đừng về”

9 giờ 47 phút ngày 2/9/1969 trái tim vĩ đại của Bác Hồ đã ngừng đập, để lại muôm vàn tình thưong yêu cho đồng bào cả nước. Sinh ra và lớn lên từ trong câu hát dân ca, từ điệu ví dặm ầu ơ ngọt ngào đằm thắm của mẹ, cuối cùng  Người thanh thản nhẹ nhàng bước vào cuộc trường sinh trong giai điệu dân ca ngọt ngào, sâu lắng mà thắm đượm tình người, tình quê hương.

Bác nằm đó chỗ ba đình khai sáng nước

Người nghỉ yên nơi Người đã bắt đầu

Xưa Bác về một bộ áo quần nâu

Nay giản dị ra đi màu sắc trắng

Đây tiếng khóc những anh hùng bất khuất

Những chiến sĩ ngàn ngày đuổi giặc

Từng giẫm nát trăm trại giam- trăm bãi chiến trường

Dù trăm phen đổ máu vẫn xem thường

Nay như con trẻ bỗng òa bưng mặt khóc…..

Sau này, trong một bài báo tôi còn đựơc biết chị Ngô Thị Oanh, cô y tá viện quân y 108, người hát khúc hát dân ca “ Ngươì ở đừng về” vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời Bác kể lại: Sau khi chị hát xong, Bác Hồ nhìn chị, chị cảm giác như Bác đang mỉm cười. Người còn bảo lấy bông hoa hồng bạch trên bàn mang tặng chị. Cử chỉ nhỏ mà ý nghĩa thật to lớn. Cho đến phút cuối đời, quên cả nỗi đau đang vò xé, Người vẫn giành trọn niềm yêu thương, sự quan tâm đặc biệt cho mỗi người. Và bông hoa hồng nhỏ bé ấy chị đã ép khô để luôn giữ và xem nó là vật kỷ niệm thiêng liêng theo chị suốt cả cuộc đời

   Đã 48 năm từ cái ngày định mệnh ấy, nhưng câu chuyện về phút cuối cùng của Bác đầy chất nhân văn luôn khiến người nghe thấy nao lòng. Và với câu chuyện giản dị như biết bao câu chuyện khác kể về Người, nó là bài học sâu sắc cho những người đang sống. Đó là thể hiện rõ nét của tâm hồn Việt, của truyền thống Việt. Trước lúc ra đi Bác muốn nghe một câu hò Huế, một làn điệu ví dặm hay một khúc dân ca quan họ Bắc Ninh… đâu chỉ đơn giản để nghe hát, mà để mang theo hình ảnh của quê hương sứ xở theo mình vào thế giới người hiền. Trước khi ra đi Bác luôn mong muốn tất cả các thế hệ hãy luôn yêu thương, giữ gìn, trân trọng nền văn hóa của dân tộc.

Kính thưa….

Đây chỉ là một trong số vô vàn câu chuyện kể về Bác, mỗi câu chuyện là một bài học vô giá mà Bác để lại cho nhân dân Việt Nam. Hưởng ứng việc học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh chi bộ trường Tiểu học Trần Cao đã không ngừng rèn luyện, trau dồi phẩm chất để mỗi đảng viên xứng đáng là một tẩm gương sáng về đạo đức. Dưới sự chỉ đạo của chi bộ Đảng, cán bộ, đảng viên luôn nhiệt tình, hăng hái trong các phong trào thi đua. Chi bộ đã đưa nội dung học tập và làm theo tư tưởng đạo đức phong cách của Bác vào sinh hoạt thường kỳ của chi bộ, của cơ quan, đoàn thể. Trong các giờ chào cờ đầu tuần  Chi bộ , liên đội nhà trường cho các lớp luân phiên đăng kí kể chuyện về Bác để các em học sinh hiểu thêm  về Bác và thực hiện điều Bác dạy vào trong sinh hoạt hàng ngày. Chính vì vậy trong năm qua chi bộ và nhà trường đã đạt được nhiều kết quả đáng trân trọng như: phong trào học tập và làm theo tấm gương của Bác năm 2016 chi bộ đã có cô giáo Đoàn Thị Phượng được Huyện ủy tặng khen; phong trào Thi đua dạy tốt học tốt trong năm học vừa qua nhà trường đã cô giáo Đỗ Thị Thu Hà đạt giáo viên chủ nhiệm giỏi cấp Tỉnh, 2 cô giáo đạt giáo viên chủ nhiệm giỏi cấp huyện, 1 cô giáo đạt giáo viên dạy giỏi cấp huyện, 11 thày cô có sáng kiến kinh nghiệm cấp tỉnh, cấp huyện. 4 Học sinh đạt giải quốc gia, 27 học sinh đạt giải cấp tỉnh, 198 học sinh đạt giải cấp huyện, … học sinh được khen cấp trường. …

Bằng những việc làm thiết thực đó chi bộ trường Tiểu học Trần Cao luôn được đánh giá cao trong các hoạt đông, nhiều năm liền đạt chi bộ trong sạch vững mạnh tiêu biểu. Nhà trường 4 năm liền đạt cờ thi đua xuất sắc của UBND Tỉnh, năm 2015 – 2016 được nhận cờ thi đua xuất sắc của Chỉnh phủ về dẫn đầu phong trào thi đua của Tỉnh Hưng yên.

Bản thân tôi là một giáo viên dạy Âm nhạc – một Tổng phụ trách Đội, tôi luôn xác định rõ trách nhiệm của mình trong việc tự rèn luyện bản thân và giáo dục học sinh học tập và làm theo tư tưởng đạo đức phong cách Hồ Chí Minh.

Trong quá trình giảng dạy cho học sinh để các em yêu hơn nền dân ca của dân tộc, để âm nhạc truyền thống của dân tộc được bảo tồn và phát triển mãi mãi, tôi luôn cố gắng truyền cho các em ngọn lửa của tình yêu và sự hiểu biết, tôi giảng dạy dân ca áp dụng vào bộ môn Âm nhạc để chính các em sẽ lưu giữ trong tâm hồn và chính các em sẽ đốt lên ngọn lửa tình yêu dân ca cho mọi người. Qua các hoạt động âm nhạc ngoại khóa, các chương trình biểu diễn nghệ thuật, tôi luôn khuyến  khích các em sưu tầm, dàn dựng và biểu diễn dân ca các miền, đưa tình yêu các làn điệu truyền thống đến với các em một cách tự nhiên, nhẹ nhàng để lời bác dặn được mọi thế hệ học sinh thực hiện: “ Rằng đã yêu tổ quốc mình, càng yêu tha thiết những khúc hát dân ca” .

 


Tác giả: Vũ Thị Quyêm
Nguồn:Internet Copy link
Tổng số điểm của bài viết là: 40 trong 11 đánh giá
Click để đánh giá bài viết